Tác phẩm là một sáng tạo thị giác mang tính nghi lễ và biểu tượng, gợi nhắc đến chiều sâu văn hóa và tinh thần dân tộc của Âu Lạc – quốc gia cổ xưa hình thành từ sự hợp nhất của hai dòng văn hóa Lạc Việt và Âu Việt. Không chỉ đơn thuần là một thiết kế mỹ thuật, đây là một hành trình cảm xúc được kể bằng ngôn ngữ hình học, màu sắc và biểu tượng, tái hiện vũ trụ quan, thế giới quan, và nhân sinh quan của người Việt cổ.
Lấy cảm hứng từ trống đồng Đông Sơn – báu vật văn hóa gắn liền với nghi lễ nông nghiệp và sức mạnh cộng đồng – tác phẩm triển khai bố cục hình tròn đồng tâm như một biểu tượng của vũ trụ khép kín, hài hòa và trường tồn. Trung tâm là hình ảnh mặt trời tỏa sáng – biểu trưng cho sự sống, cho thần linh, cho trật tự thiêng liêng – xung quanh là các lớp họa tiết chuyển động theo vòng xoáy thời gian, gợi nhắc đến những mùa vụ nối tiếp, những chu kỳ sinh tồn bất tận của cư dân lúa nước.
Các yếu tố tạo hình như chim Lạc, thuyền rồng, người nhảy múa, sóng nước uốn lượn… không đơn thuần là trang trí mà là những mã văn hóa. Chúng kể câu chuyện về một dân tộc gắn bó với sông ngòi, giỏi thủy chiến, sống chan hòa cùng tự nhiên, biết thờ thần Mặt trời, biết tổ chức nghi lễ cộng đồng. Những hình ảnh này, khi đặt trong cấu trúc đa tầng của bố cục, trở thành một dạng “ngôn ngữ đồ họa” – nơi mỗi họa tiết là một ký tự, mỗi đường nét là một tiếng nói từ ngàn xưa vọng lại.
Tác phẩm không chỉ là sự hoài niệm về một thời kỳ dựng nước, mà còn là sự nhấn mạnh về tính bản địa, tính biểu tượng và khả năng hồi sinh ký ức lịch sử trong mỹ thuật đương đại. Qua cách tiếp cận đậm chất biểu tượng học và văn hóa học, người xem được mời bước vào một thế giới tưởng tượng đầy chất sử thi – nơi cái đẹp không chỉ để chiêm ngưỡng, mà để thấu hiểu và gìn giữ.
Tác phẩm là sự tái hiện tinh tế quan niệm vũ trụ quan truyền thống của người Việt cổ, được thể hiện thông qua hai hình khối cơ bản nhưng giàu ý nghĩa: hình tròn tượng trưng cho Trời, và hình vuông biểu trưng cho Đất. Đây cũng là hình ảnh gợi nhắc đến truyền thuyết bánh chưng bánh giầy, nơi tư duy biểu tượng dân gian được kết tinh thành hình thức vật chất – giản dị nhưng thấm đẫm triết lý.
Trong thế giới quan Á Đông, Trời là yếu tố bao trùm, rộng lớn, linh thiêng, là nơi khởi nguồn của vận động và biến chuyển; còn Đất là nơi con người an cư, sinh sống, sản xuất và gắn bó. Hai yếu tố này không tách rời mà hòa quyện, tạo nên trật tự vũ trụ hài hòa – một trật tự mà con người luôn hướng đến để tồn tại trong thế giới tự nhiên.
Ở trung tâm của thiết kế là hình ảnh mặt trời rực rỡ, tỏa ra những tia sáng đều đặn và mạnh mẽ – chi tiết được lấy cảm hứng trực tiếp từ mặt trời chính giữa trống đồng Đông Sơn, biểu tượng cốt lõi trong nghệ thuật tạo hình của người Việt cổ.
Trong thế giới quan của cư dân nông nghiệp, mặt trời không chỉ là nguồn sáng tự nhiên, mà còn là nguồn gốc của sự sống, là yếu tố dẫn dắt mùa màng, chu kỳ sinh trưởng, và mọi hoạt động sinh tồn. Mặt trời vì thế trở thành hình ảnh thiêng liêng, biểu trưng cho sự phát triển, sinh sôi, năng lượng bất tận và hy vọng vào một tương lai tươi sáng.
Việc đặt mặt trời ở vị trí trung tâm của bố cục không chỉ mang tính kỹ thuật thị giác, mà còn thể hiện vị trí trung tâm của sự sống trong tư tưởng người Việt xưa – nơi mọi chuyển động của con người, đất đai, trời nước đều xoay quanh ánh sáng ấy. Như một trái tim không ngừng đập, mặt trời trong thiết kế lan tỏa năng lượng tích cực, giữ cho bố cục luôn sống động, đồng thời kết nối các yếu tố biểu tượng xung quanh thành một chỉnh thể hài hòa và đầy sức sống.
Bao quanh mặt trời trung tâm là những họa tiết chim hạc được sắp xếp theo số chẵn, một lựa chọn không ngẫu nhiên mà mang đậm tư duy biểu tượng phương Đông. Trong mỹ học truyền thống, số chẵn tượng trưng cho tính âm, cho sự ổn định, hài hòa và cân bằng, trái ngược với số lẻ (thuộc dương) – biểu trưng cho chuyển động và biến đổi. Việc sắp đặt chim hạc theo số chẵn thể hiện khát vọng vũ trụ hài hòa, âm dương cân bằng – trời đất giao hòa – vạn vật sinh sôi.
Hình tượng chim hạc, vốn là loài chim thiêng trong tín ngưỡng Á Đông, mang ý nghĩa thanh cao, trường thọ và kết nối với thế giới thần linh. Trong trống đồng Đông Sơn, chim hạc thường bay thành đàn quanh mặt trời – một hình ảnh giàu tính nghi lễ, thể hiện sự gắn kết giữa con người với thiên nhiên, giữa trần gian với cõi linh thiêng.
Trong thiết kế này, chim hạc không chỉ là họa tiết trang trí, mà còn là những “tế bào ký ức” góp phần khơi dậy tinh thần bản địa. Những đôi cánh dang rộng như đang dang tay giữ gìn ánh sáng của mặt trời, nhấn mạnh thông điệp về sự bảo trợ, nâng đỡ và tuần hoàn vĩnh cửu của sự sống.
Trong bố cục tác phẩm, họa tiết biển và núi được tái hiện như một sự nhấn mạnh đến mối gắn kết bền chặt giữa con người Việt và thiên nhiên từ ngàn đời. Đây không chỉ là hai yếu tố địa lý quen thuộc trên bản đồ, mà là hai cực biểu tượng – một đại diện cho tự do và mở rộng, một biểu trưng cho bền vững và sức mạnh.
Biển, với hình ảnh sóng nước mênh mông, mang theo cảm thức về sự bao la, bất tận và khát vọng vượt thoát. Biển gợi đến hành trình khám phá, giao thương, và tinh thần hòa nhập với thế giới – vốn là đặc tính của một nền văn hóa từng phát triển rực rỡ bên các dòng sông và cửa biển.
Núi, với những đường nét vững chãi, lại là biểu tượng của sự kiên cố, trường tồn và gắn bó với đất đai – nơi cội nguồn, nơi che chở, nơi khai sinh những truyền thuyết và huyền thoại bản địa.
Sự song hành của biển và núi trong thiết kế không chỉ là yếu tố thị giác, mà còn mang chiều sâu biểu tượng – hai lực đối lập nhưng bổ trợ lẫn nhau, tạo nên thế cân bằng của vũ trụ và tâm thức dân tộc. Trong chiều sâu văn hóa Việt, hình ảnh này còn gợi liên tưởng đến huyền thoại Sơn Tinh – Thủy Tinh, nơi núi và nước không chỉ tranh đấu mà còn đại diện cho chu kỳ thiên nhiên – sự đối kháng và cân bằng của vũ trụ quan cổ truyền.
Việc đưa họa tiết biển và núi vào cùng một không gian nghệ thuật không chỉ là cách tôn vinh vẻ đẹp tự nhiên của đất nước, mà còn là cách diễn giải mối quan hệ hài hòa giữa con người – thiên nhiên – văn hóa, một mối quan hệ đã nuôi dưỡng và định hình tâm thức Việt suốt hàng nghìn năm lịch sử.
Một điểm nhấn quan trọng trong thiết kế là hình ảnh những con thuyền được khắc họa cách điệu, lấy cảm hứng trực tiếp từ họa tiết thuyền trên thân trống đồng Đông Sơn – một di sản tạo hình độc đáo phản ánh sinh hoạt, tín ngưỡng và thế giới quan của cư dân Lạc Việt.
Trong thiết kế Âu Lạc, thuyền không đứng yên, mà như đang chuyển động – thể hiện tinh thần linh hoạt, phiêu du và kết nối. Thuyền là biểu tượng của hành trình và khám phá, đồng thời là phương tiện mở rộng giao thương, kết nối văn hóa, và chở theo khát vọng ra biển lớn. Từ thời văn hóa Đông Sơn đến các nền văn minh sông Hồng, sông Mã…, hình ảnh thuyền đã luôn gắn với bản lĩnh và trí tuệ của người Việt trong việc chế ngự thiên nhiên, vươn ra ngoài giới hạn địa lý.
Thuyền trong thiết kế không chỉ gợi nhớ đến hình ảnh cụ thể của trống đồng, mà còn là ẩn dụ cho dòng lịch sử đang trôi, cho hành trình dân tộc vượt qua thử thách, và cho tinh thần không ngừng chuyển động để hướng tới tương lai.
Một trong những điểm đặc sắc và độc đáo nhất của trống đồng Đông Sơn – nguồn cảm hứng xuyên suốt thiết kế “Âu Lạc” – chính là những cảnh sinh hoạt được khắc họa sinh động: từ lễ hội, múa hát, gõ trống, đến chèo thuyền, giã gạo, đi săn... Đây không chỉ là những mô tả đời sống thường nhật mà còn là gương phản chiếu một nền văn minh nông nghiệp lúa nước rực rỡ, nơi cộng đồng là trung tâm, lễ nghi gắn với mùa màng, và con người sống chan hòa với trời đất.
Cảnh người nhảy múa thành vòng, gõ trống, đánh chiêng cho thấy tính nghi lễ cộng đồng rất cao, thể hiện niềm tin vào thần linh và vai trò của âm nhạc – chuyển tải năng lượng thiêng liêng trong mỗi dịp cúng tế hoặc lễ hội mùa màng. Những hình ảnh người chèo thuyền, giã gạo, mang vác lúa… phản ánh một xã hội cần lao, gắn bó mật thiết với sông nước và đất đai.
Khi đưa những hình ảnh này vào thiết kế, không chỉ là tái hiện lịch sử mà còn là cách làm sống lại một nhịp sống tập thể, linh thiêng, giàu nhân văn, cho thấy con người không chỉ là cá thể đơn lẻ mà luôn sống trong cộng đồng – nơi có quy luật, nghi thức và mối gắn kết chặt chẽ giữa con người – thiên nhiên – thần linh. Đó cũng chính là tinh thần xuyên suốt của văn hóa Lạc Việt: hài hòa – đoàn kết – lễ nghi – sinh tồn..
Xuất hiện tinh tế ở các góc của thiết kế, họa tiết lông chim không chỉ góp phần hoàn thiện giá trị thẩm mỹ mà còn ẩn chứa những tầng sâu văn hóa, gắn với biểu tượng quyền lực và sự tôn kính từ thời Hùng Vương. Trong hình dung về vương quyền thời đại sơ khai, lông chim thường được gắn trên mũ miện của các vị vua, tượng trưng cho sự cao quý, trí tuệ và thành tựu – vừa là dấu hiệu nhận diện thủ lĩnh, vừa là biểu trưng cho sự kế thừa chính thống từ trời đất.
Bên cạnh ý nghĩa vương quyền, lông chim còn là biểu tượng của tự do, khát vọng và sự bay bổng – mang theo niềm tin vào khả năng vượt thoát, vươn xa, chạm đến những lý tưởng lớn lao. Chính điều đó khiến chi tiết này không chỉ mang tính trang trí mà còn đóng vai trò như một tuyên ngôn văn hóa thầm lặng, tôn vinh di sản tinh thần của người Việt và khẳng định mối liên hệ giữa quyền lực – văn hóa – khát vọng trong tiến trình dựng nước và giữ nước.
Thank you
Your submission has been received! Keep an eye on your phone or email because we will contact you soon.